Chương 4

Căn Hộ Có Quỷ

5.973 chữ

23-12-2022

Ngày nào tôi cũng thắp hương, cầu xin nó tha cho tôi một con đường sống, đợi khi nào tôi học hành thi cử xong xuôi hết sẽ dọn đi ngay. Còn bây giờ tôi cần phải ôn thi, nên cầu được chung sống hoà bình. Ngoài việc thắp hương ra thì còn phải bày tỏ tấm lòng thành, mà do con quỷ này có vẻ tham ăn, lại còn thích ăn ngọt nữa chứ, vì vậy tôi bèn đem hết đống đồ ngọt yêu thích nhét vào tủ lạnh, đồng thời dán lên trên đó một tờ giấy ghi chú. Tôi cho rằng hương khói và vật phẩm “hối lộ” thật sự có tác dụng, bởi vì chí ít cũng không có chuyện quái gở nào phát sinh thêm nữa… hoặc có lẽ do tôi quá bận bịu nên không có thời giờ để phát hiện ra.

Tôi đã đánh giá thấp chi phí sinh hoạt: tiền thuê nhà cộng với tiền điện nước và cơ sở vật chất cũng đã lên đến 700 tệ. Việc ăn uống của tôi đa phần là ăn bên ngoài hoặc ăn mì gói linh tinh, thế nhưng một tháng vẫn tiêu hết 1000 tệ. Nếu tính thêm một số đồ đạc lặt vặt bắt buộc phải mua trong lúc dọn sang nhà mới, thì tháng đầu chi tiêu tổng cộng của tôi ít nhất phải tầm 2000 tệ. Đến tháng thứ hai thì tiền đã không đủ dùng nữa rồi.

Tôi ngồi ngây ngốc nhìn số điện thoại của bố mẹ. Từ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ đã ly hôn, bố tôi có gia đình riêng nên không thường liên lạc với tôi. Còn mẹ tôi thì cũng lâu lắm không gặp mặt, thậm chí bây giờ tôi còn không biết bà đang sống ở đâu? Nếu như tôi gọi điện cho họ để giãi bày về khó khăn tài chính của mình, thì họ có chịu giúp đỡ tôi không nhỉ?

Tôi gọi cho bố tôi, ông bắt máy.

Tôi: “Bố ơi, giờ con đang chuẩn bị ôn thi, nhưng mà tiền sinh hoạt thì…”

Bố: “Kiếm mẹ mày mà đòi tiền, mẹ mày không phải đại gia à, tao đang nghèo kiết xác này. Mà mày thi cái gì đấy?”

Tôi: “Con định thi công chức.”

Bố: “Thi nổi không đó?”

Tôi: “Dạ, con sẽ cố gắng…”

Bố: “Con gái nhà người ta tuổi này lấy chồng là được rồi. Mày nhìn dì bé của mày đi, lấy hẳn một ông giám đốc công ty dầu khí, giờ ở nhà hưởng phước, đâu cần phải đi làm mỗi ngày. À đúng rồi ha, mày gọi xin tiền dì bé mày đi.”

Tôi: “Mẹ con đoạn tuyệt quan hệ với nhà ngoại rồi, đâu có gọi được.”

Bố: “Mẹ mày là con mụ điên! Đi tới đâu là chọc điên người ta tới đó. Tới người nhà mà còn không thèm nhận mặt…”

Tôi: “……”

Sau khi cúp máy, tôi thở dài một tiếng, tiếp tục gọi cho mẹ.

Tôi: “Mẹ ơi.”

Mẹ: “Nói đi.”

Tôi: “Thì là… con đang chuẩn bị ôn thi, nhưng mà…”

Chưa kịp nói hết câu, mẹ tôi đã cắt ngang: 

“Bên đây mẹ đang thiếu tiền, con chuyển khoản 5000 tệ cho mẹ đi.”

Tôi: “…… Con cũng đang thiếu tiền.”

Mẹ: “Ơ hay, con không đi làm à?”

Tôi: “Con nghỉ việc rồi, lại còn mới thuê nhà để ở.”

Mẹ: “Con với cái toàn là phế vật, nuôi mày chi cho tốn cơm không biết.”

Tôi: “……”

Mẹ: “Đem bán bảo hiểm mà ngày xưa bà ngoại mua đi, rồi gọi lại cho mẹ.”

Đó là bảo hiểm mà bà ngoại mua cho tôi, đợi tới khi tôi 60 tuổi mới có thể rút một khoản tiền lớn. Còn hiện tại chỉ rút được năm ngàn tệ thôi.

Tôi: “Lần trước con rút ra chuyển cho mẹ rồi mà.”

Mẹ: “Đúng là chẳng được cái tích sự gì, nói chuyện với mày một hồi tao muốn lên cơn tăng xông.” *cúp ngang*

Con cái gọi điện xin tiền bố mẹ, âu cũng là chuyện hết sức bình thường. Thế nhưng sau khi gọi điện thoại, tôi liền cảm thấy vô cùng hối hận. Lẽ ra tôi nên nhớ rõ một sự thật: lúc còn học đại học, mỗi một lần xin tiền học phí là một lần tôi khóc hết nước mắt. Về sau, tôi đi làm thêm khắp nơi, mới không phải ngửa tay xin tiền nữa.

Tôi bắt đầu đi làm thêm trở lại, trước hết là thử việc ở tiệm mì: Một giờ 10 tệ, bao ăn sáng lẫn ăn trưa.

Vào lúc tảng sáng 5 giờ, tôi trở thành một chân chạy vặt cho ông chủ, hết mua bánh bao màn thầu rồi tới dọn dẹp vệ sinh để nhào bột làm mì tươi. Vốn dĩ chỉ cần làm việc đúng mỗi buổi sáng, nhưng vì tiệm không đủ người nên tôi phải ở lại làm tới tận 9 giờ tối. Tiệm đang trong thời điểm đắt khách, cả một ngày trời tôi chỉ được ngồi nghỉ đúng nửa tiếng. Ngày đầu tiên làm việc liên tục 16 tiếng, ông chủ trả cho tôi 150 tệ qua wechat. 

Làm việc hết ba ngày, tôi không còn thời giờ để học bài nữa mà còn có thể ngủ gật ở bất cứ đâu, xém chút nữa quên luôn chuyện phòng mình có quỷ.

Sau năm ngày, tôi kiếm được 750 tệ, nhưng lại bị trừ hết 100 tệ do xin nghỉ việc đột ngột. Thôi, xem như cũng đã kiếm được hơn một tháng tiền thuê nhà rồi.

Tôi định thử liên lạc lại với những mối dạy kèm của tôi ngày trước, nhưng vừa nhắn tin hỏi thì đã bị phụ huynh mắng té tát, như thể cái người ôm tiền bỏ chạy mới là tôi vậy. 

Tôi lại chi 100 tệ, lén lút dán chục tấm quảng cáo nhỏ lẻ ở khắp nơi trong khu vực xung quanh, nhằm chiêu sinh lớp dạy kèm của tôi, giá từ 80-100 tệ một buổi. Kết quả là những người gọi tới, hoặc là bảo giá quá mắc, chê ỏng chê eo; hoặc là mấy tên biến thái gửi tin nhắn bậy bạ quấy rối. À đúng rồi, tôi còn bị quản lý đô thị cảnh cáo nữa.

Sau cùng, tôi lại đến một quán bar để làm phục vụ bán thời gian. Cũng không còn cách nào khác, lương một tháng ở đây tới tận 5000 tệ, quá hấp dẫn mà. Song, trên thực tế, nhân viên ở đây phải làm việc từ 8 giờ tối đến 4 giờ sáng, mỗi tháng chỉ được 2000 tệ, ngoài ra còn yêu cầu phải mặc váy siêu ngắn, áo phải lộ ngực và đặc biệt là phải biết tiếp rượu. Cái gọi là mức lương 5000 tệ, thực chất chỉ là tiền boa và doanh số bán hàng, mà mặt hàng chủ yếu ở đây chính là rượu và cocktail.

Mỗi buổi tối lúc 7 giờ, tôi bắt đầu ra khỏi nhà để đến quán làm việc tới 4 giờ sáng, sau đó tôi về nhà ngủ nghỉ từ 6 giờ đến 12 giờ trưa, cơm nước xong tôi học bài đến chiều tối lại tiếp tục đi làm. Mấy tờ quảng cáo ban đầu cuối cùng cũng hữu dụng, tôi nhận được hai học sinh mới. Tuy nhiên, hai em ấy chỉ muốn học vào buổi sáng, thế là một ngày tôi chỉ ngủ vỏn vẹn có ba bốn tiếng mà thôi.

Chẳng mấy chốc, cơ thể của tôi dần trở nên suy nhược.

Vào một tối nọ, khi đang nhìn những bóng người lắc lư trên sàn nhảy, tôi bất giác cảm thấy hoa mắt, chóng mặt… Và “ầm” tiếng nổ vang lên trong tai.

Một cô gái chân dài với mái tóc đen bồng bềnh đi ngang qua tôi.

Vừa bị cô nàng đụng phải, chút gắng gượng cuối cùng của tôi liền sụp đổ. Tôi cứ thế ngã ập xuống sàn nhà, lập tức mất đi ý thức.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!